Trong suốt 16 năm luyện tập yoga, thời gian dài nhất tôi phải nghỉ tập chỉ khoảng vài tuần là tối đa – cũng vì tôi bị bệnh.
Tuy nhiên sau khi cha tôi qua đời vào năm ngoái, yoga trở thành gánh nặng. Tâm trạng của tôi lúc đó rất non nớt và yếu ớt, tôi đã cần rất nhiều sức mạnh để vượt qua nỗi đau mất mát mà tập trung chăm lo sự nghiệp, ba đứa con và sức khỏe của mẹ tôi.
Dần dà, những bài giảng pháp của thầy cô giáo yoga không còn sâu sắc nữa. Các bài tập asana làm tôi cảm thấy lặp đi lặp lại và không còn tạo cảm hứng. Tôi không sẵn sàng để cố thêm, để cắt giảm mọi sự trì trệ, khô cứng, mềm nhũn hoặc suy ngẫm xem tư thế nào là phù hợp. Và trong khi tôi nhận thức sâu sắc rằng mình mong muốn được hiện diện trong khoảnh khắc hiện tại, tôi lại không mong muốn làm điều đó giữa cộng đồng lớp học. Sau cái chết của cha, cô đơn là điều tôi thèm thuồng nhất – những khoảnh khắc trong suốt ngày dài mà tôi có thể một mình, cảm nhận nỗi đau và thổn thức.
Náu mình qua chuyến đi retreat
6 tháng sau khi cha tôi qua đời, tôi tham gia chuyến yoga retreat 4 ngày với người chị ở Hawaii. Tôi biết đây sẽ là cơ hội, thời gian, nơi chốn và hoàn cảnh hoàn hảo để quay trở lại với việc thực hành yoga.
Chúng tôi đáp máy bay đến Kauai, còn được biết đến là đảo vườn, và ngay lập tức tôi cảm nhận được năng lượng kì diệu nơi này. Ở mỗi điểm đều nhìn thấy được những con đồi trải màu xanh, những cây cổ thụ và sườn núi khổng lồ. Tôi cảm nhận được nguồn năng lượng khẳng định cuộc sống và sự kết nối ban sơ với vùng đất này.
Mỗi ngày của chương trình retreat này có một chủ đề mới và giáo viên khách mời, người sẽ hướng dẫn thực hành yoga vào buổi sáng và lúc hoàng hôn, thực hành thiền định mỗi ngày và thảo luận. Bên cạnh đó còn có rất nhiều hoạt động khác như ăn uống có tỉnh thức, khí công và trị liệu âm thanh.
Chúng tôi đến buổi tập đầu tiên sớm hơn giờ học, trong một studio ngoài trời xinh đẹp. Tôi trải thảm bên cạnh vị trí của chị tôi và thực hành tư thế ngồi xếp bằng lần đầu tiên sau 6 tháng nghỉ tập. Ngay khi ngồi xuống tôi cảm thấy rất dễ chịu, được nâng đỡ và biết ơn vì được quay trở về cộng đồng yoga, ngay tại đây.
Cô giáo của chúng tôi, Chelsey Korus, chia sẻ một câu của nhà thơ Dawna Markova “Tôi sẽ không chết một cuộc đời mà tôi chưa được sống.” Những câu chữ như định mệnh. Cha tôi qua đời đã làm tôi mất đi nguồn sống và động lực. Những câu chữ này như lời nhắc nhở cuộc sống có bao nhiêu trân quý, và xác nhận rằng tôi đã cực khổ biết bao để vượt qua nỗi đau này, để trân trọng vẻ đẹp của cuộc sống và để chớp lấy những cơ hội được yêu cuộc đời mình, ví dụ như chuyến retreat này.
Thật may mắn khi được cô Korus hướng dẫn khi thực hành yoga lại sau một thời gian dài, vì cô thể hiện sự duyên dáng, sức mạnh và sự dẻo dai trong phương pháp giảng dạy, và được biết tới là một người mạnh mẽ, không chùn bước trong việc thực hành lẫn cuộc sống riêng. Thông qua các chuyển động, cô hướng dẫn chúng tôi chạm vào nội lực của chính chúng tôi để đối mặt với thách thức, và vượt qua chúng – điều này đặc biệt phù hợp với thách thức phải vượt qua nỗi đau mất mát của tôi cùng sự kiên cường mà tôi luyện tập được sau đó.
Mỗi ngày trong đợt retreat này, tôi luôn được nhắc về tình yêu yoga. Tôi kết thúc mỗi buổi tập với cảm giác sống động hơn, biết ơn hơn những gì tôi đã có trong suốt thời gian dài. Và tôi nhận ra rằng thời gian và không gian không làm suy giảm tình yêu yoga của tôi. Thật ra, tình yêu ấy đã được hồi sinh.
3 điều tôi nghiệm được sau khi rời khỏi yoga
Đôi khi trong cuộc sống, lùi lại, ẩn mình lại là cách duy nhất để ta đi tới. Mặc dù tôi không hề nghĩ đến việc rời khỏi yoga, nhưng làm như vậy lại là bước cần thiết để hồi phục từ những mất mát to lớn. Tôi đã nghiệm được những điều sau đây từ giai đoạn tạm lánh này:
Không vấn đề gì khi phải nhấn nút pause. Sau khi cha tôi qua đời, tâm trạng của tôi trở nên mất cân bằng và cơ chế luyện tập cho sức khỏe của tôi cũng không hoạt động. Rời khỏi lớp yoga hằng tuần giúp giảm đi áp lực duy trì việc tập luyện vốn đã trở nên mất hiệu quả. Tôi học được việc không phải che giấu cảm xúc tội lỗi hay thất bại để có cái nhìn tốt hơn; sau tất cả, làm như vậy không làm tôi trở thành một yogi tồi tệ. Mỗi linh hồn đang đau khổ có cách chữa trị của riêng họ. Không hề có phương cách chữa trị một cho tất cả khi bạn đang đau khổ sâu sắc. Kể cả các phương thức trị liệu – như thiền và yoga – cũng không hỗ trợ tốt cho tôi sau sự mất mát về cha, và chấp nhận điều đó là chìa khóa cho việc điều trị của tôi.
Những lời dạy yoga luôn theo ta ngay cả khi rời thảm tập. Yoga không chỉ là làn da hay cơ bắp. Thời gian dành cho việc học các nguyên tắc và triết lý của bộ môn thực hành cổ đại này sẽ lưu lại với chúng ta rất lâu sau khi rời lớp học. Lợi ích của những hoạt động bên trong mà yoga đòi hỏi – tỉnh thức, vị tha và sức chịu đựng – không hề rời bỏ tôi, ngay cả khi tôi thấy sự thôi thúc tạm dừng việc thực hành. Và đâu đó sâu bên trong, tôi biết nếu mình duy trì sự kiên nhẫn và thành thật với tâm, cuối cùng tôi cũng sẽ quay lại với môn thực hành tôi yêu mến.
Sự vắng mặt sẽ làm trái tim thêm yêu thương. Giống như bất cứ mối quan hệ dài hơi nào, những lực cản bên ngoài có thể là thử thách cho sức mạnh của sự kết nối. Khi mà mà tấm lòng tận tụy với yoga của tôi bị thách thức trong giai đoạn đối diện với khủng hoảng và thay đổi, tôi học được rằng cũng OK nếu bước ra ngoài và khi làm điều đó, tôi có thể nhớ mình yêu mến nó như thế nào. Tấm thảm và cộng đồng yoga của tôi vẫn ở tại nơi tôi rời khỏi. Thời gian xa cách đã làm tăng thêm sự trân quý, tôn trọng và tình yêu của tôi dành cho nó.
Nguồn: Yoga Journal
Dịch bởi Yogavietnam