Một bài viết của Sâu 

Trong nhiều năm, tôi thường bị chào hỏi bằng một câu rất quen thuộc “Ê sao bụng bự vậy”. Điều chua xót ở đây là câu đó nó còn đi trước câu chào hỏi xã giao, đi trước câu hỏi mà lẽ ra người ta nên hỏi nhau “Bạn có khoẻ không?”

Vâng, chua xót.

Vì những người chào hỏi tôi kiểu đó, rất đông trong số họ là bạn, đồng nghiệp, những người có tri thức cao, giao tiếp xã hội rộng rãi, có chính kiến tích cực, tham gia vào rất nhiều phong trào chống sỉ vả, chống làm nhục người mập, họ thậm chí còn là giáo viên Yoga, fitness… Tất cả những gì họ thấy, và nói về, là cái bụng của tôi.

Thứ không hề liên quan đến mối quan hệ của tôi với họ, không hề.

Đúng là tôi có cái bụng bự, thứ phải nói là di truyền. Vì nó, vì những lời “hỏi thăm” như vậy, mà suốt một thời gian dài tôi tra tấn cơ thể với việc ăn kiếng, tập bụng, uống các loại thuốc giảm mỡ, đứng trước gương và xấu hổ ễnh bụng, hóp bụng mỗi lần ra đường hoặc gặp bạn bè đến nỗi bị căng thẳng…Tất cả những điều đó không giúp bụng tôi nhỏ xuống…

Cho đến một ngày tôi nhận ra rằng tất cả những gì tôi làm chỉ là để thoã mãn cái phán xét của người khác, chứ không phải là biểu hiện của tình yêu thương đối với chính mình. Tôi ngừng nó lại, và bắt đầu hành trình yêu thương cơ thể tôi.

Tôi thoải mái, tự tin, tôi ăn uống tận hưởng, luyện tập thông minh và điều độ, lắng nghe cơ thể, không trách bản thân vì ăn uống nhiều, cũng không ép bản thân ăn khi không muốn ăn. Tôi chăm sóc nó, vuốt ve, vỗ về, và dành cho nó sự trân trọng đặc biệt, chứ không phải là sự cực đoan “quá đẹp, quá xấu”. Tôi nhận thức điểm hấp dẫn của mình, phô diễn nó đúng lúc. Tôi hiểu về những chỗ mình muốn làm nó tốt hơn, vì sức khoẻ chính mình, và cố gắng vì nó.

Và tôi vẫn nghe những câu hỏi đó

Từ những người luôn than đau lưng vì bụng yếu
Từ những người buồn bã
Từ những người luôn thắc mắc tại sao tôi tập yoga giỏi thế này thế nọ (thậm chí họ có thể là người làm tư thế tốt hơn tôi).
Từ những người mà đời sống online khoẻ mạnh, còn đời sống ngoài đời thì yếu đuối, bệnh tật, buồn nản

Vâng, và rõ ràng là bụng bự chẳng liên quan đến sức khoẻ thể chất và tinh thần lắm nhỉ, hỡi những người ấy.

Điều buồn là họ không hề nhận ra, hoặc nhận ra mà không hề cố thay đổi. Và bạn có biết có thể bạn thông minh đến mức mà bạn chỉ cần suy nghĩ tiêu cực về nó, mọi thứ trên cơ thể sẽ phát bệnh không?

Còn tôi, luôn biết mình đẹp như một con người toàn vẹn cả cái không hoàn hảo, vì cơ thể tôi chứa đựng tâm hồn tôi.

Hỡi bạn.

Hãy ngừng hỏi nhau những câu vô duyên về cơ thể người khác. Hãy ngừng “mập ốm to nhỏ”, vì điều đó chẳng thay thế được sự quan tâm nhân văn mà mình dành cho nhau, chẳng chia sẻ được niềm vui nỗi buồn, hay cơn bệnh tật lúc mạnh khoẻ cần người đưa tay.

Hãy đứng trước gương, xoa bụng và nói “I love you”

Và haters gonna hate
Lovers gonna love
Forever

#stopbodyshaming