Tôi biết rõ con số đó vì tôi vẫn đang đếm. Trong quyển sổ tay, trong đầu, cùng với danh sách những quán sushi miễn phí khi thêm gừng, và cùng danh sách những quyển sách có bìa đẹp với tên sách được khắc. Bạn sẽ thấy danh sách yêu của tôi đây.
Danh sách tinh thần của tôi được goi là Những người tôi đã yêu, hay Những nơi tôi đã thả tâm hồn mình ở lại, hay Tôi không biết tại sao, nhưng tôi muốn chạm vào bạn. Nghe thật lạ lùng – nhưng tôi cũng vậy, tình yêu cũng vậy và tôi nghĩ điều đó có ý nghĩa với những gì chúng ta đang đối phó.
Lần đầu tiên tôi yêu trong năm nay là đêm trước Năm mới (rất điển hình đúng không, tôi biết mà), nhưng đó không phải bới người tôi hẹn hò. Tôi cũng không hẹn ai cả, tôi chỉ uống nhiều champagne, và cùng với chiếc váy ngắn và đôi mắt quan sát, tôi nhìn thấy cái cách mà bạn trai của cô bạn thân bắt lấy ánh nhìn của cô ấy. Trong góc, dưới ánh đèn làm đôi mắt cô lấp lánh, giữa tiếng nhạc và giọng cười và nước rót, anh chỉ đứng đó và nhìn cô chằm chú. Và đó là lần đầu tiên tôi yêu trong năm nay: yêu ánh nhìn của anh hướng về cô, không phải bộ quần áo hay làn da ẩn sau đó. Anh đang nhìn vào tâm hồn cô.
Và rồi tôi yêu vị bác sĩ. Ông không phải là bác sĩ của tôi, chỉ là một bác sĩ. Bạn biết đấy, một người bạn gặp tại quầy bar một tối thứ Sáu, sau giờ làm việc và cả hai đều nhận ra công việc của mình chỉ là ngôn từ. Công việc của bạn là viết câu chữ xuống giấy, thật dễ dàng, vì còn có dấu backspace. Còn công việc của ông là nói ra những câu nhưn”Chúc mừng!” hay “Tôi rất tiếc…” hay “Chúng tôi đã cố gắng hết sức.” Ông không có dấu backspace. Ngôn từ là không thể thay đổi khi bạn phải nói ra những lời đó. Tôi yêu cái kiểu can đảm như vậy; tôi cũng muốn ngôn từ của mình dũng cảm nhường ấy.
Tôi yêu người phụ nữ với đôi bím tóc cùng đôi tay và những ngón tay hoàn hảo ngồi ở quán cà phê. Có khi cô vòng đôi bím tóc lên đầu, có khi cô lại thả rơi chúng khi với tay lấy sữa hạnh nhân, hay nước dừa hay chiếc điện thoại. Cô nhún nhảy khi nói chuyện, với cổ tay và vòng eo của mình. Tôi không uyển chuyển như vậy và tôi không chuyển động thân mình được như thế, nhưng tôi cố gắng làm khi ở nhà. Tôi không rõ là mình yêu cô ấy hay muốn trở thành cô ấy. Có thể là cả hai.
Người đàn ông vô gia cư ở góc đường Park và Stout. Anh ta làm cho người phụ nữ cứ nhấn còi inh ỏi vào tôi phải tắt đài. Khi cô ta cứ bấm còi xe liên tục, anh dùng hai bàn tay mình. Suốt đoạn thời gian qnh ta cười và chỉ cười; đôi mắt nheo lại và nháy với tôi khi đèn chuyển xanh. Nơi anh ta ngồi, ngay góc đường đó tràn ngập niềm vui. Tôi yêu niềm vui ở những nơi lạ lẫm, không ai để ý đến. Tôi yêu những người cho tôi thấy vẫn ổn nếu ta tìm kiếm niềm vui nơi đó.
Dành cho cô gái gửi email cho tôi nói rằng cô đọc những bài viết của tôi và yêu tôi vì chúng: Tôi cũng yêu bạn. Tôi gửi email lại cho cô vào một ngày tôi bị quá tải bởi những nghi ngờ và chỉ trích (cả trong đầu và trong những dòng comment trên FB). Rồi cô trả lời lại rằng: “Bản thân cô là một điều kì diệu. Đừng dừng lại. Hãy đi tiếp. Hãy luôn đi tiếp.” Và tôi yêu cái ý tưởng rằng những con người bình thường được phép trở thành điều diệu kỳ – nếu điều kỳ diệu là cái họ muốn.
Người phụ nữ bay xuyên bang từ New York tìm đến tôi khoảnh khắc tim tôi đang vỡ vụn: tôi yêu cô ấy. Cô mang theo trà và kẹo rồi trang hoàng chúng thành một hình vòng cung trong phòng khách sạn cô đang ở :”Nhìn thấy chưa? Mình làm một mái ấm cho chúng ta ngay tại đây. Có trà và có kẹo M&M và nếu bạn muốn, chúng ta sẽ ở đây mãi mãi.” Đó là tình yêu vì kẹo MM khá đắt đỏ. Và cả bay suốt đoạn đường đến nơi tôi ở. Rồi còn dọn hết đống rác trong nhà tôi, lôi tôi dậy khi tôi không thể. Vâng, tôi yêu cô ấy.
Bạn trai của em gái tôi? Cậu ấy dựng một sàn disco ngay tại nhà khi em tôi không thể ra ngoài tối đó. Con bé vào phòng tắm và khi bước ra, người còn ẩm ướt và đang giận dữ vì bạn con bé không muốn đi nhảy, thì đèn bật tắt và Bruno Mars vang tiếng hát. Rồi con bé kể bọn họ đã nhảy ngay tại đó…với mái tóc ướt còn ủ trong khăn tắm và anh chàng còn mang vớ và tôi yêu anh ta ngay khoảnh khắc ấy. Con bé nói với tôi “Tình yêu thật sự không phải ở những khoảnh khắc hoàn hảo, nó đến vào những lúc mình không tính trước khi tóc mình đang ướt.” Và tôi cũng yêu con bé luôn.
Lần tiếp theo tôi yêu diễn ra trong hiệu sách với một luật sư, một người dùng từ đao to búa lớn và cười ha hả. Anh ta kể chuyện cho tôi nghe và chúng tôi cùng thưởng thức mùi sách mới. Cùng trong giờ đó, tôi lại hết yêu. Anh ta dùng ngôn từ đao to búa lớn và cười ha hả, nhưng tôi lại chán ngửi mùi sách mới. Tình yêu ngắn ngủi cũng nên kể chứ nhỉ.
Có một cô bé 9 tuổi luôn xem căn hộ của tôi là một ngôi nhà trên cây, và tôi yêi cô bé ấy. Đầu tiên là vì tôi cũng nghĩ nhà mình là ngôi nhà trên cây và tôi thật vui tìm thấy ai đó hiểu được chủ đề ngôi nhà tôi hướng đến. Và thứ hai là vì tôi đã từng 9 tuổi, tôi nói với tất cả mọi người rằng tôi sẽ sống trong một ngôi nhà cây khi lớn lên. Tôi 9 tuổi của ngày trước sẽ rất ấn tượng: cô sẽ yêu lấy phiên bản người lớn của cô ấy. Tôi yêu điều đó.
Tôi yêu nhà thơ với lọn tóc cong và đôi mắt sáng. Tôi ước tôi có ngôn từ, phong cách, thời trang và sự tự tin của cô. Và rồi tôi nghĩ “Đây có phải là tình yêu không? Trân trọng mọi điều bạn ngưỡng mộ, nhưng vẫn chưa nắm bắt lấy chúng trong cái chai cuộc đời mà mình gọi là cơ thể.” Tôi hứa với bản thân rằng một ngày nào đó cái chai của mình sẽ tràn trề. Nó sẽ đầy đến mức tràn sang các chai lọ khác. Tôi thích ý tưởng đó.
Tôi yêu cái người biết rằng tôi yêu nhà thơ với lọn tóc cong, và thuyết phục cô ấy viết cho tôi một lời nhắn trong một quyển sách. Lời nhắn như sau:”Hỡi người trẻ tuổi, hãy tiếp tục viết. Tôi không thể chờ để được đọc một tác phẩm của bạn.” Và ngay lúc đó tôi quyết định rằng mình sẽ viết lời nhắn lên bất cứ quyển sách nào nếu họ yêu cầu. Như vậy, cái chai của tôi sẽ đủ đầy hơn.
Rồi tôi yêu cơn mưa vì tôi muốn mùi vị ấy len lỏi vào lỗ chân lông của tôi, ngay cả khi tôi đang ở tròn nhà.
Và tôi yêu vị bác sĩ một lần nữa, lần này với đôi tay của ông – cái cách mà gân bàn tay chuyển động khi ông nói, cái cách mà ông nhìn lên qua hàng lông mi khi ông lắng nghe.
Tôi yêu người làm vườn ở khu vườn cộng đồng với làn da màu đen mực và những giọt mồ hôi tuyệt vời cùng khuôn mặt mềm mại.
Người đàn ông gọi điện từ cơ quan cho con gái mỗi giờ ăn trưa để xem trường học ra sao.
Những người lớn đi chân trần dịp hè.
Anh chàng pha chế với ống quần rộng và chiếc khoen rốn và chẳng sợ gì.
Cảm giác đến khi bình minh ló dạng ngày Chủ Nhật và mặc dù tôi không cần dậy nhưng tôi vẫn thức vì tôi đang yêu.
Những thầy cô giáo với những nếp nhăn trên trán lo lắng tương lai các học trò.
Các em bé với hàng lông mi ướt.
Các cô gái cười to miệng.
Các cậu trai khóc.
Những người la hét hay nhảy múa, vì la hét hay nhảy múa là điều chân thật, và tôi yêu điều chân thành.
Tôi đã yêu 623 lần năm nay nhưng tối nay tôi vẫn ngủ một mình.
Người ta nói bạn đem một phần của bạn cho những gì chạm đến trái tim bạn. Nhưng tôi cũng tin vào điều ngược lại: chúng ta lấy đi một phần của những thứ mà chúng ta chọn để yêu thương. Nếu là trường hợp đó, khi tôi ngủ một mình mỗi đêm, tôi là sự tự tin, can đảm, vui vẻ và niềm đam mê của những người tôi đã yêu. Tôi là cơn mưa khi trời nắng, là sàn nhảy disco ở căn hộ, là chuyến bay từ New York, là thơ ca của nhà thơ.
Họ biết đến tôi vì đôi tay duyên dáng, bàn tay chắc chắn và nụ cười của tôi dù tôi gọi bất cứ nơi nào là nhà. Tôi còn đòi hỏi gì hơn?
Tôi luôn yêu.
Nguồn Elephant Journal
Photo Buddha Doodles
Dịch Yogavietnam